An Định Thành Lâu
Nguyên tác: Lý Thương Ẩn
安定城樓
李商隱
迢遞高城百尺樓
綠楊枝外盡汀洲
賈生年少虛垂涕
王粲春來更遠淤
永憶江湖歸白發
欲回天地入扁舟
不知腐鼠成滋味
猜意鴛雛竟未休
An Định Thành Lâu
Lý Thương Ẩn
Điều đệ cao thành bách xích lâu
Lục dương chi ngoại tận đinh châu
Giả Sinh niên thiếu hư thùy lệ
Vương Xán xuân lai cánh viễn du
Vĩnh ức giang hồ quy bạch phát
Dục hồi thiên địa nhập thiên chu
Bất tri hủ thử thành tư vị
Sai ức uyên sồ cánh vị hưu
Chú thích: 1/ An Định, tên thành, cố chỉ nay tại phía bắc huyện Kính Xuyên tỉnh Cam Túc. 2/ Giả Sinh, người đời Hán, trẻ tuổi tài cao, được vua Hán Văn đế muốn trọng dụng, nhưng bọn quyền thần bảo thủ đưa ông ra Trường Sa (nay thuộc tỉnh Hồ Nam) làm một chức quan nhỏ. Ông bất đắc chí mất ở đây khi mới 33 tuổi…3/ Vương Xán, người đời Tam Quốc, cũng học rộng tài cao, nhưng chiến cuộc liên miên, phải lưu lạc nhiều nơi. 4/ tác giả LTA nhắc tới hai ông này vì cùng cảnh ngộ như ông: có tài mà không được trọng dụng. 5/ uyên sồ, là loài chim quý phái: chỉ đậu ở cây ngô đồng, chỉ uống nước suối ngọt và chỉ ăn trái chín.
--Dịch nghĩa:--
Lầu Thành An Định
Lầu cao trăm thước trên thành nơi xa xôi,
liễu xanh mọc tận bãi sông.
Giả Sinh đã rơi nước mắt khi tuổi còn trẻ.
Vương Xán xuân về mà vẫn lưu lạc.
Nhớ mãi chốn sông hồ, về đây mái tóc đã bạc.
Muốn trả sự đời lại cho trời đất, xuống một chiếc thuyền con.
[Chim uyên sồ] không biết con chuột rửa nát là món ăn ngon,
[tôi] vẫn chưa thôi nghi vấn.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Lầu trăm thước trên thành xa tắp
Liễu xanh tươi mọc khắp bãi sông
Giả Sinh tuổi trẻ lệ dòng
Xuân về Vương Xán còn đang du hành
Mải sông hồ về thành tóc bạc
Muốn lánh đời trên chiếc thuyền con
Chuột ôi là món ăn ngon
Uyên sồ không biết ta còn hồ nghi
--Bản dịch của Lâm trung Phú --
Lầu cao trăm thước nơi thành xa
Rặng liễu bãi sông xanh mượt mà !
Vương Xán xuân sang quê vẫn cách
Giả Sinh tuổi trẻ lệ thường sa !
Theo sông nước, tóc về đà bạc
Trả đất trời, thuyền nhỏ đó nhà !
Chẳng biết chuột sình thành món quí
Uyên sồ giữ tính chưa thôi nha !!!
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Lầu cao trăm thước thành xa xôi
Dương liễu mọc xanh tận bãi ngoài.
Ông Giả thiếu thời mau nước mắt
Họ Vương xuân đến cứ xa chơi.
Nhớ sông hồ mãi khi đầu bạc
Muốn chiếc thuyền con chở đất trời.
Không biết chuột hư làm món lạ
Uyên sồ ngờ ngợ vẫn chưa thôi.
Nguyên tác: Lý Thương Ẩn
安定城樓
李商隱
迢遞高城百尺樓
綠楊枝外盡汀洲
賈生年少虛垂涕
王粲春來更遠淤
永憶江湖歸白發
欲回天地入扁舟
不知腐鼠成滋味
猜意鴛雛竟未休
An Định Thành Lâu
Lý Thương Ẩn
Điều đệ cao thành bách xích lâu
Lục dương chi ngoại tận đinh châu
Giả Sinh niên thiếu hư thùy lệ
Vương Xán xuân lai cánh viễn du
Vĩnh ức giang hồ quy bạch phát
Dục hồi thiên địa nhập thiên chu
Bất tri hủ thử thành tư vị
Sai ức uyên sồ cánh vị hưu
Chú thích: 1/ An Định, tên thành, cố chỉ nay tại phía bắc huyện Kính Xuyên tỉnh Cam Túc. 2/ Giả Sinh, người đời Hán, trẻ tuổi tài cao, được vua Hán Văn đế muốn trọng dụng, nhưng bọn quyền thần bảo thủ đưa ông ra Trường Sa (nay thuộc tỉnh Hồ Nam) làm một chức quan nhỏ. Ông bất đắc chí mất ở đây khi mới 33 tuổi…3/ Vương Xán, người đời Tam Quốc, cũng học rộng tài cao, nhưng chiến cuộc liên miên, phải lưu lạc nhiều nơi. 4/ tác giả LTA nhắc tới hai ông này vì cùng cảnh ngộ như ông: có tài mà không được trọng dụng. 5/ uyên sồ, là loài chim quý phái: chỉ đậu ở cây ngô đồng, chỉ uống nước suối ngọt và chỉ ăn trái chín.
--Dịch nghĩa:--
Lầu Thành An Định
Lầu cao trăm thước trên thành nơi xa xôi,
liễu xanh mọc tận bãi sông.
Giả Sinh đã rơi nước mắt khi tuổi còn trẻ.
Vương Xán xuân về mà vẫn lưu lạc.
Nhớ mãi chốn sông hồ, về đây mái tóc đã bạc.
Muốn trả sự đời lại cho trời đất, xuống một chiếc thuyền con.
[Chim uyên sồ] không biết con chuột rửa nát là món ăn ngon,
[tôi] vẫn chưa thôi nghi vấn.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Lầu trăm thước trên thành xa tắp
Liễu xanh tươi mọc khắp bãi sông
Giả Sinh tuổi trẻ lệ dòng
Xuân về Vương Xán còn đang du hành
Mải sông hồ về thành tóc bạc
Muốn lánh đời trên chiếc thuyền con
Chuột ôi là món ăn ngon
Uyên sồ không biết ta còn hồ nghi
--Bản dịch của Lâm trung Phú --
Lầu cao trăm thước nơi thành xa
Rặng liễu bãi sông xanh mượt mà !
Vương Xán xuân sang quê vẫn cách
Giả Sinh tuổi trẻ lệ thường sa !
Theo sông nước, tóc về đà bạc
Trả đất trời, thuyền nhỏ đó nhà !
Chẳng biết chuột sình thành món quí
Uyên sồ giữ tính chưa thôi nha !!!
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Lầu cao trăm thước thành xa xôi
Dương liễu mọc xanh tận bãi ngoài.
Ông Giả thiếu thời mau nước mắt
Họ Vương xuân đến cứ xa chơi.
Nhớ sông hồ mãi khi đầu bạc
Muốn chiếc thuyền con chở đất trời.
Không biết chuột hư làm món lạ
Uyên sồ ngờ ngợ vẫn chưa thôi.