Bắc Thanh La
Nguyên tác: Lý Thương Ẩn
北青蘿
李商隱
殘陽西入崦,
茅屋訪孤僧。
落葉人何在,
寒雲路幾層。
獨敲初夜磬,
閑倚一枝藤。
世界微塵裡,
吾寧愛與憎。
Bắc Thanh La
Lý Thương Ẩn
Tàn dương tây nhập yểm,
Mao ốc phỏng cô tăng.
Lạc diệp nhân hà tại,
Hàn vân lộ kỷ tằng.
Độc xao sơ dạ khánh,
Nhàn ỷ nhất chi đằng.
Thế giới vi trần lý,
Ngô ninh ái dữ tăng.
Dịch nghĩa:
Phía bắc núi Thanh La
Mặt trời lặn về núi phía tây
Đến lều cỏ thăm nhà sư ở một mình
Lá rụng, không biết người ở đâu
Mây lạnh, đường lên khúc khuỷu mấy tầng
Một mình gõ khánh trong đêm
Nhàn nhã tựa vào một nhành dây leo
Thế gian (như) là hạt bụi nhỏ
(Cho nên) ta bận tâm làm gì chuyện yêu ghét.
--Bản dịch của Cao Tự Thanh:--
Nắng chiều chìm núi cổ,
Chùa cỏ hỏi tăng nhân.
Lá rụng người đâu vắng,
Mây côi nẻo mấy tầng.
Khánh khuya riêng động tiếng,
Bìm lẻ rảnh kề thân.
Hạt bụi mang trời đất,
Thương chăng, ghét bỏ chăng?
--Bản dịch của Phụng Hà:--
Núi tây đã khuất nắng tà,
Chùa tranh tìm viếng sư già ẩn đây.
Người đâu chỉ lá rơi đầy,
Đường non lạnh phủ, tầng mây gập ghềnh.
Một mình gõ khánh trong đêm,
Nhàn vin dây nhỏ kề bên chỗ ngồi.
Thế gian như hạt bụi rơi,
Ghét yêu cũng mặc, ở đời cần chi.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Mặt trời lặn phía tây
Lều cỏ thăm sư đây
Lá rụng, người đi vắng
Đường lạnh mấy tầng mây.
Đêm đơn tiếng khánh vọng
Nhàn tựa một nhành dây.
Thế gian như bụi hạt
Thương ghét mặc lòng này.
-- Bản dịch của Viên Thu --
Chiều đến, mặt trời xế phía tây,
Ghé qua nhà cỏ viếng sư thầy.
Lá xào xạc rụng,tìm đâu bóng,
Đường lạnh lùng xa,phủ mịt mây.
Đủng đỉnh xao vài hồi khánh tối,
Hững hờ mơn một nhánh hoa dây.
Đời như hạt bụi,đành thôi vậy!
Yêu ghét lòng riêng chẳng mảy may.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Mặt trời khuất phía tây núi Yểm
Tới lều thăm sư ở rừng sâu
Lá rơi rụng, người thấy đâu
Đường xa mây lạnh vương sầu giăng giăng
Người thường gõ khánh vang chập tối
Nương gậy mây rẽ lối an nhàn
Ngộ ra cát bụi thế gian
So đo yêu ghét để làm cái chi
--Bản dịch của Trần Trọng Kim--
Bóng chiều lặn xuống núi tây,
Nhà tranh, đến hỏi thăm thầy cô tăng.
Người đâu, lá rụng khắp rừng,
Mây che lạnh-lẽo, mấy từng đường đi.
Một mình đập khánh đêm khuya,
Thẩn-thơ đứng tựa gần kề dây leo.
Ở trong trần thế bọt bèo,
Ta dành cứ chịu ghét yêu cho rồi.
--Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu--
Tây Yểm vầng dương lặn,
Thăm sư mái cỏ thường.
Lá rơi, đâu bóng bạn ?
Mây lạnh, mấy thôi đường ?
Gác khánh chiều lên gõ,
Gậy đằng lặng đứng nương.
Bụi hồng trong thế giới,
Chì bận ghét cùng thương.
--Bản dịch của Huyền Thanh Lữ--
Trời xuống núi về tây,
Nhà tranh hỏi sư nay.
Lá rơi người chốn ở ?
Mây lạnh tối đường thay.
Gõ khánh đêm vừa đến,
Thảnh thơi nương gậy đây.
Bụi li ti thế giới,
Yêu ghét ta sao vầy.
--Bản dịch của Anh Nguyên--
Mặt trời, núi Yểm khuất rồi,
Một mình, nhà cỏ , đến nơi thăm thầy.
Người đâu, lá rụng đổ đầy,
Đường bao nhiêu bậc phủ mây lạnh lùng.
Khánh vang chiều tối mung lung,
Vội chi, đứng tựa cành cùng dây leo.
Cõi đờI bụi bậm deo neo,
Ghét, yêu, há bận chạy theo làm gì…
--Bản dịch của Mai Lộc--
Non Yểm trời tây , chiều xao xuyến ,
Mái tranh hiu-quạnh viếng thăm thầy .
Người đâu lá uá rơi đầy !
Đường lên mấy khúc , khói mây lạnh lùng .
Tay gõ khánh mung lung trời tối ,
Tựa nhành dây nhàn rỗi đợi chờ.
Li ti thế giới bụi mờ ,
Ghét , yêu há bận , thẩn thờ làm chi ?
--Bản dịch của Lâm trung Phú --
Nắng chiều vào núi tây
Am cỏ viếng sư Thầy .
Lá rụng người đâu vắng
Lạnh về lộ ngập mây !
Mình, vung rền khánh tối
Rảnh, chống gậy đằng dây !
Trong cõi đời mù bụi
Ghét yêu ta chịu đầy !!!
Nguyên tác: Lý Thương Ẩn
北青蘿
李商隱
殘陽西入崦,
茅屋訪孤僧。
落葉人何在,
寒雲路幾層。
獨敲初夜磬,
閑倚一枝藤。
世界微塵裡,
吾寧愛與憎。
Bắc Thanh La
Lý Thương Ẩn
Tàn dương tây nhập yểm,
Mao ốc phỏng cô tăng.
Lạc diệp nhân hà tại,
Hàn vân lộ kỷ tằng.
Độc xao sơ dạ khánh,
Nhàn ỷ nhất chi đằng.
Thế giới vi trần lý,
Ngô ninh ái dữ tăng.
Dịch nghĩa:
Phía bắc núi Thanh La
Mặt trời lặn về núi phía tây
Đến lều cỏ thăm nhà sư ở một mình
Lá rụng, không biết người ở đâu
Mây lạnh, đường lên khúc khuỷu mấy tầng
Một mình gõ khánh trong đêm
Nhàn nhã tựa vào một nhành dây leo
Thế gian (như) là hạt bụi nhỏ
(Cho nên) ta bận tâm làm gì chuyện yêu ghét.
--Bản dịch của Cao Tự Thanh:--
Nắng chiều chìm núi cổ,
Chùa cỏ hỏi tăng nhân.
Lá rụng người đâu vắng,
Mây côi nẻo mấy tầng.
Khánh khuya riêng động tiếng,
Bìm lẻ rảnh kề thân.
Hạt bụi mang trời đất,
Thương chăng, ghét bỏ chăng?
--Bản dịch của Phụng Hà:--
Núi tây đã khuất nắng tà,
Chùa tranh tìm viếng sư già ẩn đây.
Người đâu chỉ lá rơi đầy,
Đường non lạnh phủ, tầng mây gập ghềnh.
Một mình gõ khánh trong đêm,
Nhàn vin dây nhỏ kề bên chỗ ngồi.
Thế gian như hạt bụi rơi,
Ghét yêu cũng mặc, ở đời cần chi.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Mặt trời lặn phía tây
Lều cỏ thăm sư đây
Lá rụng, người đi vắng
Đường lạnh mấy tầng mây.
Đêm đơn tiếng khánh vọng
Nhàn tựa một nhành dây.
Thế gian như bụi hạt
Thương ghét mặc lòng này.
-- Bản dịch của Viên Thu --
Chiều đến, mặt trời xế phía tây,
Ghé qua nhà cỏ viếng sư thầy.
Lá xào xạc rụng,tìm đâu bóng,
Đường lạnh lùng xa,phủ mịt mây.
Đủng đỉnh xao vài hồi khánh tối,
Hững hờ mơn một nhánh hoa dây.
Đời như hạt bụi,đành thôi vậy!
Yêu ghét lòng riêng chẳng mảy may.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Mặt trời khuất phía tây núi Yểm
Tới lều thăm sư ở rừng sâu
Lá rơi rụng, người thấy đâu
Đường xa mây lạnh vương sầu giăng giăng
Người thường gõ khánh vang chập tối
Nương gậy mây rẽ lối an nhàn
Ngộ ra cát bụi thế gian
So đo yêu ghét để làm cái chi
--Bản dịch của Trần Trọng Kim--
Bóng chiều lặn xuống núi tây,
Nhà tranh, đến hỏi thăm thầy cô tăng.
Người đâu, lá rụng khắp rừng,
Mây che lạnh-lẽo, mấy từng đường đi.
Một mình đập khánh đêm khuya,
Thẩn-thơ đứng tựa gần kề dây leo.
Ở trong trần thế bọt bèo,
Ta dành cứ chịu ghét yêu cho rồi.
--Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu--
Tây Yểm vầng dương lặn,
Thăm sư mái cỏ thường.
Lá rơi, đâu bóng bạn ?
Mây lạnh, mấy thôi đường ?
Gác khánh chiều lên gõ,
Gậy đằng lặng đứng nương.
Bụi hồng trong thế giới,
Chì bận ghét cùng thương.
--Bản dịch của Huyền Thanh Lữ--
Trời xuống núi về tây,
Nhà tranh hỏi sư nay.
Lá rơi người chốn ở ?
Mây lạnh tối đường thay.
Gõ khánh đêm vừa đến,
Thảnh thơi nương gậy đây.
Bụi li ti thế giới,
Yêu ghét ta sao vầy.
--Bản dịch của Anh Nguyên--
Mặt trời, núi Yểm khuất rồi,
Một mình, nhà cỏ , đến nơi thăm thầy.
Người đâu, lá rụng đổ đầy,
Đường bao nhiêu bậc phủ mây lạnh lùng.
Khánh vang chiều tối mung lung,
Vội chi, đứng tựa cành cùng dây leo.
Cõi đờI bụi bậm deo neo,
Ghét, yêu, há bận chạy theo làm gì…
--Bản dịch của Mai Lộc--
Non Yểm trời tây , chiều xao xuyến ,
Mái tranh hiu-quạnh viếng thăm thầy .
Người đâu lá uá rơi đầy !
Đường lên mấy khúc , khói mây lạnh lùng .
Tay gõ khánh mung lung trời tối ,
Tựa nhành dây nhàn rỗi đợi chờ.
Li ti thế giới bụi mờ ,
Ghét , yêu há bận , thẩn thờ làm chi ?
--Bản dịch của Lâm trung Phú --
Nắng chiều vào núi tây
Am cỏ viếng sư Thầy .
Lá rụng người đâu vắng
Lạnh về lộ ngập mây !
Mình, vung rền khánh tối
Rảnh, chống gậy đằng dây !
Trong cõi đời mù bụi
Ghét yêu ta chịu đầy !!!