Bệnh Mã
Nguyên tác: Đỗ Phủ
病馬
杜甪
乘爾亦已久,
天寒關塞深.
塵中老盡力,
歲晚病傷心.
毛骨豈殊眾.
馴良猶至今.
物微意不淺,
感動一沉吟
Bệnh Mã
Đỗ Phủ
Thừa nhữ diệc dĩ cửu
Thiên hàn quan tái thâm
Trần trung lão tận lực
Tuế vãn bệnh thương tâm
Mao cốt khởi thù chúng
Thuần lương do chí kim
Vật vi ý bất thiển
Cảm động nhất trầm ngâm
--Dịch nghĩa:--
Con Ngựa Bệnh
Ta cưỡi mi đã lâu,
trời lạnh nơi quan ải xa xôi.
Trong cát bụi mi đã gắng hết sức già,
[bây giờ] năm hết tết đến mi bệnh làm ta thương quá.
Mi cũng có da lông và xương cốt như đồng loại,
mà sao mi thuần thục và hiền lành cho tới bây giờ.
Mi là con vật hèn mọn nhưng tấm lòng của mi không nông cạn.
Ta cảm xúc ngâm lên bài thơ thâm trầm này.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Ta cưỡi mi đã lâu trời rét
Nơi ải xa gắng hết sức già
Cuối năm mi bệnh làm ta
Thương mi quá đỗi biết là làm sao ?
Cũng xương da như bao đồng loại
Mi hiền ngoan cho tới bây giờ
Vật hèn tâm tốt nào ngờ
Càm thương ta viết bài thơ trầm này
--Bản dịch của Viên Thu--
Cưỡi quá lâu mi vậy,
Trời hàn biên ải xa.
Đường trần già sức kiệt,
Bệnh tật xót năm qua.
Xương cốt như đồng loại,
Hiền ngoan tận đến giờ.
Dù hèn nhưng dạ tốt,
Cảm xúc vịnh bài thơ.
-- Bản dịch của Lâm trung Phú --
Cưỡi mi lâu bấy năm
Trời lạnh ải xa xăm !
Cõi bụi ,già tàn sức
Năm cùng ,bệnh khổ tâm .
Cốt da như chúng loại
Nay vẫn mãi ngoan chăm !
Vật mọn lòng không cạn
Cảm thương dệt khúc ngâm !!!
Nguyên tác: Đỗ Phủ
病馬
杜甪
乘爾亦已久,
天寒關塞深.
塵中老盡力,
歲晚病傷心.
毛骨豈殊眾.
馴良猶至今.
物微意不淺,
感動一沉吟
Bệnh Mã
Đỗ Phủ
Thừa nhữ diệc dĩ cửu
Thiên hàn quan tái thâm
Trần trung lão tận lực
Tuế vãn bệnh thương tâm
Mao cốt khởi thù chúng
Thuần lương do chí kim
Vật vi ý bất thiển
Cảm động nhất trầm ngâm
--Dịch nghĩa:--
Con Ngựa Bệnh
Ta cưỡi mi đã lâu,
trời lạnh nơi quan ải xa xôi.
Trong cát bụi mi đã gắng hết sức già,
[bây giờ] năm hết tết đến mi bệnh làm ta thương quá.
Mi cũng có da lông và xương cốt như đồng loại,
mà sao mi thuần thục và hiền lành cho tới bây giờ.
Mi là con vật hèn mọn nhưng tấm lòng của mi không nông cạn.
Ta cảm xúc ngâm lên bài thơ thâm trầm này.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Ta cưỡi mi đã lâu trời rét
Nơi ải xa gắng hết sức già
Cuối năm mi bệnh làm ta
Thương mi quá đỗi biết là làm sao ?
Cũng xương da như bao đồng loại
Mi hiền ngoan cho tới bây giờ
Vật hèn tâm tốt nào ngờ
Càm thương ta viết bài thơ trầm này
--Bản dịch của Viên Thu--
Cưỡi quá lâu mi vậy,
Trời hàn biên ải xa.
Đường trần già sức kiệt,
Bệnh tật xót năm qua.
Xương cốt như đồng loại,
Hiền ngoan tận đến giờ.
Dù hèn nhưng dạ tốt,
Cảm xúc vịnh bài thơ.
-- Bản dịch của Lâm trung Phú --
Cưỡi mi lâu bấy năm
Trời lạnh ải xa xăm !
Cõi bụi ,già tàn sức
Năm cùng ,bệnh khổ tâm .
Cốt da như chúng loại
Nay vẫn mãi ngoan chăm !
Vật mọn lòng không cạn
Cảm thương dệt khúc ngâm !!!