• Kể từ khi các bạn đọc được Thông báo này. Tất cả Khách truy cập trên Văn Đàn chỉ có thể xem bài viết và không thể gửi được góp ý hay ý kiến cá nhân. Vui lòng bạn hãy Đăng Ký để trở thành một thành viên của Văn Đàn, các bạn mới có đầy đủ quyền truy cập trên Văn Đàn. Việc Đăng Ký hoàn toàn miễn phí và rất nhanh chóng.
    Thân!

Thơ Tự Do THAO THỨC

Nguyễn Thành Sáng
  • Lượt xem 98K
  • Trả lời: 1K
images


TÌNH MỘNG


Hồn yêu ơi! Thắm thoát đã hai mùa
Trăng tình ái nhẹ đưa ta vào mộng
Giữa không gian bốn bề giăng gió lộng
Dãy mây ngàn trải bóng tận xa xôi!

Từng đêm mơ dào dạt uống trăng soi
Tim ngân nhịp, điệp lời thương, nỗi nhớ
Bao lưu luyến, hướng khung trời diệu vợi
Gửi tấc lòng thắm thiết đến trăng sương

Có những chiều thả bóng phủ bên đường
Nghe thao thức, vọng đưa thời gặp gỡ
Đêm u ám, chập chờn lay ánh tỏ
Em thẫn thờ, vò võ dưới thu phong

Anh thuở chìm tuyết trắng ướp hồn đông
Quấn băng giá, hắt hiu, nhìn chốn lạ
Hai bóng ảnh cùng một dòng tơi tả
Khúc tiêu buồn rỉ rả gió đong đưa!

Trăng soi vầng lóng lánh ánh ngàn xưa
Ngân rung cảm dẫn ta về bến mộng
Chiều tắt nắng, âm vang xa đồng vọng
Tiếng mình ơi! Xúc động! kéo về tim

Say men tình lâng lâng niềm xao xuyến
Rượu hồng đào cạn chén dưới đêm sâu
Tìm phai phôi u ẩn cuộc bể dâu
Sưởi ấm lửa tan đêm dài lạnh lẽo

Hồn thương hỡi! Có phải xưa gọi réo
Tiếng cung đàn hai nẻo rã ly tan
Cuốn mảnh sầu tê tái nhớ tình trăng
Được tỉnh giấc, trôi dần về thiên kỷ!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


GIẤC MƠ TÌNH


Tôi lơ lửng nhẹ bay cõi thượng tầng
Giữa bốn bề vắng lặng, gió vi vu
Không đất, đá, suối nguồn, cây, cỏ, thú
Chẳng biển, đồi, thác lũ, nước sông xanh!

Hồn lâng lâng, sảng khoái khúc tiêu ngân
Chân trôi bóng trên sương mờ mây khói
Phía cánh trái, ánh thoáng loang rọi tới
Ngàn vì sao vời vợi điểm đêm đen

Bên cánh phải cung hằng ai vun vén
Bức màn hồng lất phất gió đong đưa
Giường ngọc thạch tợ long sàng vua chúa
Cung ái tình muôn thuở ngát men hương

Quay nhìn qua phía trước, áng mờ sương
Trôi chầm chậm về tôi rồi dừng lại
Ảnh giai nhân! Chưa từng trên cõi thế
Họa sĩ tài, được vẽ ở trần gian!

Tơ lụa xanh quấn lấy vóc ngọc ngà
Dòng suối biếc long lanh ngàn sắc thắm
Cánh dọc dừa trên đôi hồng say đắm
Khuôn trăng đầy óng ánh sắc pha lê

Thoang thoảng nhẹ tỏa lan hương nguyệt quế
Suối ngọt ngào âu yếm gửi về ai
Trao cánh ngọc, tôi nắm lấy bàn tay
Cùng quyện bóng soãi dài về cung mộng

Đôi hồn quyện, dạt dào theo gió lộng
Trên long sàng tuyệt đỉnh giấc Vu Sơn
Gió lùa trăng êm ả nỗi man mơn
Từng điệp khúc quay tròn trong ngây ngất…

Chợt tiếng khua, giật mình choàng tỉnh giấc
Thì ra mơ, vừa cạn chén hồng tiên
Mấy mươi năm mãi nay còn lưu luyến
Chỉ một lần, xao xuyến suốt thời gian
Phải chăng em nhung nhớ, gặp hồn lang!


Kỷ niệm một đêm mơ
thuở tuổi xuân!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


TÂM SỰ VỚI HỒN YÊU


Tình ơi! Dưới trời nay, hồn trầm mặc
Tiếng yêu đương réo rắt nhịp cung đàn
Đưa nhẹ nhàng, âm hưởng cuốn mây giăng
Trôi theo gió xuôi dần về không ảnh!

Muốn trải lòng quấn bóng của khung xanh
Mang khúc nhạc thênh thang về diệu vợi
Khi hồn thương có xót xa mòn mỏi
Mà ngắm nhìn, vơi bớt nỗi ưu phiền

Tôi yêu em bằng tấc lòng xao xuyến
Bằng hồn tình lai láng đọng bờ môi
Bằng ngàn thương kết lại tiếng mình ơi
Ôm ấp mãi một đời luôn nỗi nhớ

Dẫu biết rằng trăng nay vơi vầng tỏ
Với thời gian vò võ dưới mây sương
Và thức thao trên đường vô định hướng
Cùng sầu thu bàng bạc mãi đong đưa!

Nhưng ái tình nơi tôi ôm vạn thuở
Yêu hôm nay, yêu vạn kỷ thời gian
Yêu trăng gầy, yêu luôn mảnh tròn trăng
Mặc nhận cả gió lành hay phong vũ…

Trời hôm nay vi vút gió cuối thu
Nghe dào dạt tiếng lòng thương với nhớ
Bao lá héo cuộn mình phơi vàng võ
Như một lần chuẩn bị khúc ly tan

Để mai nầy rơi rụng dưới trời xanh
Rồi chuyển hóa chồi non đang ủ nụ
Hồn yêu ơi! cứ trải lòng héo rủ
Tả tơi rồi bật thẳng hướng vầng trăng!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


MỘNG TIÊN.


Giữa khuya vắng lặng vút trời xanh
Vượt khỏi tầng cao đến cõi lành
Phơi phới tâm hồn xem cảnh ấy
Dạt dào lan nhẹ tấc lòng anh!

Từ xa dìu dặt phía bên kia
Tiếng thổi vi vu tợ gió hè
Khẻ lướt đong đưa vào cạnh má
Mơn man, êm ả, lắng lòng nghe

Bên nầy thoang thoảng tiếng đàn êm
Trải khúc thanh thao phủ nguyệt thềm
Lất phất, bay bay hàng cánh mỏng
Sắc hồng say đắm tỏa nồng thêm

Lặng ngắm tâm tư ngân nhịp hiền
Phải chăng đây cõi mộng cung tiên
Sao như phảng phất hương hoa lá
Lóng lánh sương trăng, nét diệu huyền!

Quay hồn đọng lại nghĩ về ta?
Loáng thoáng mơ màng nghĩ chẳng ra
Như sóng điệp trùng trên biển biếc
Cuộn lên rồi biến, cuốn về xa…

Bỗng đâu trôi lại ánh thanh bông
Lan tỏa quế hương đượm thắm nồng
Cả chốn trần gian đều phải lạ
Giai nhân tuyệt sắc vạn khuôn hồng

Ngọc đưa, tôi nắm, kết thành duyên
Vạn ái, ngàn ân, ngất mộng tiên
Hoa nở ngập tràn, loan phụng thiết
Tận cùng tuyệt đỉnh giấc thiêng liêng

Âm vang đâu đó kéo vầng hương
Băng giá phủ tràn mặt nước gương
Một giấc vu sơn tình nguyệt náo
Trọn đời mãi nhớ một hồn thương!


Kỷ niệm giấc mơ
Thuở xuân!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


RU EM NGỦ


Em lạc bước đi vào con đường nhỏ
Dọc hai bờ cây cỏ rạp âm u
Cuối con đường heo hút bóng chiều thu
Chìm băng giá, sương mù giăng kín nẻo!

Em trơ trọi, độc hành, hồn gọi réo
Với nỗi sầu ảm đạm cuốn mờ đen
Anh ở đâu? Anh hãy lại tìm em
Đưa ra khỏi đìu hiu về bóng sáng

Để được thấy vầng đông vừa ló rạng
Nghe chim ca ríu rít giữa trưa hè
Ngắm chiều tà dìu dặt gió đong đưa
Đêm thưởng thức trăng lùa tơ óng ánh!

Em khát khao với nỗi niềm canh cánh
Đếm thời gian buồn bã cảnh cô đơn
Muốn quay chân trong bóng tối chập chờn
Tìm lối rẽ, thoát mây trùm ngõ cụt…

Hồn yêu ơi! Lòng em đang điệp khúc
Tim đã nghe xúc động tận tâm tư
Thương cánh hoa nửa độ phải chìm thu
Rơi hoang lạnh, sương mù nơi cõi tịch

Để sắc hồng ủ ê trong mờ mịt
Rã hương xuân theo cung oán sầu cay
Hứng lá vàng rơi rụng đậy men say
Chuỗi thầm lặng đọa đày ôm lặng lẽ

Nhớ đến ai với tháng ngày quạnh quẽ
Nghe niềm thương lai láng tận tâm tư
Quấn tình trăng vào nét chữ, hồn thơ
Về ái mộng, ầu ơ ru em ngủ!...


Nguyễn Thành Sáng
 
images


MẢNH TRĂNG GẦY


Hồn thương ơi! Lửa lớn, vài ly nước
Rưới giọt vào nào tắt được là bao
Khi nỗi niềm u uẩn chuyển hanh hao
Loáng thoáng nhẹ làm sao tan bỏng cháy!

Em thui thủi từng ngày vương tê tái
Ôm mối sầu, lặng lẽ kết dòng châu
Hằng khát khao, nhỏ lệ dưới canh thâu
Buồn héo hắt, tim đau quay dĩ vãng

Có đôi lúc rơi tận cùng hố chán
Khẽ đứng lên leo thẳng đỉnh đồi cao
Cố đưa tay kéo níu bóng ngàn sao
Hốt chút ánh tạm soi trong nẻo tối!

Những chiều buồn, hồn em trôi diệu vợi
Thả lững lờ mặc gió thổi đong đưa
Mang mộng ước theo mây về vạn thuở
Tìm hồn nhiên sống lại tuổi ngày xưa

Chuỗi thơ trăng bướm lượn vòng khung cửa
Rồi nhởn nhơ êm ả đến vườn xuân
Sáng giỡn nắng hồng, trưa vờn lơ lững
Chiều đậu cành, đêm chập ánh châu sương

Em ơi! Làm sao cho cạn tiếng thương
Làm sao xoá hết đoạn trường em đi
Cho mai nầy em trải cánh hồn phi
Bay trở lại mộng thì xưa năm cũ…

Anh xót xa, nhìn trăng gầy héo rủ
Vướng đỉnh đồi che phủ mảnh thanh tao
Muốn dang tay ôm ái vút tầng cao
Trên thượng đỉnh cho nhau ngàn êm ả
Để mai đây hồn thương vơi buồn bã!.....


Nguyễn Thành Sáng
 
images


NỖI NIỀM CỦA EM


Anh ơi! Chuyến xe đời đi trật bến
Chiếc rịch tàng, èo uột chở em đi
Giữa trưa hè chết máy, tấp vào đê
Hứng bỏng cháy, đường về ôi! hụt hẫng!

Nửa chừng xuân ôm cảnh đời lận đận
Cả bốn bề gió lộng, cuốn hồn than
Rơi chơi vơi, trống trải chốn mông mênh
Nhìn đồng cháy xác xơ giăng khắp nẻo

Ánh trăng lòng ngày xanh từng gọi réo
Dưới đêm sầu, lạnh lẽo cảnh cô đơn
Nghe dế mèn non nỉ nấc từng cơn
Buồn nhiều lắm, ôm hờn, anh có hiểu?

Còn đâu nữa vầng dương xưa trải chiếu
Thuở đầu đời ôm ấp mộng lòng say
Tuổi hồn nhiên chẳng vướng cánh heo may
Vô tư lự ngập đầy thơ với mộng!

Có ngờ đâu chim chơ bay lạc bóng
Để giờ đây khóc hận chốn mờ đen
Uống khuya tàn, ăn tiếng của nhóc nhen
Nằm cát bụi, phủ sương thay chăn đắp…

Cõi bồng bềnh hồn đôi ta đã gặp
Người chiều thu, kẻ vấp bước chân đi
Hướng trời xanh nốc cạn chén trăng thề
Lời ước nguyện đá vàng nung nấu dạ

Thế mà sao lòng em luôn buồn bã
Bởi sóng cồn, biển cả, cánh thuyền trôi
Cũng đêm về giá lạnh với sương rơi
Vẫn lặng vắng, hắt hiu, chiều lá rụng!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


MỘNG HỒN TRÔI


Hồn thương ơi! Từ xa em vọng lại
Khúc tiêu buồn, tê tái cõi lòng anh
Dưới ráng chiều mây nhạt phủ mờ xanh
Nghe da diết, quẩn quanh niềm trăn trở!

Muốn dang tay hốt vầng trăng sáng tỏ
Trải về em để đuổi bóng mờ đen
Mà xa xôi, tít tận chốn trời đêm
Đành day dứt, tim sầu ôm nỗi nghẹn

Lửa hương yêu tháng ngày ta vun vén
Bằng hồn trăng, ánh quyện rải trời mây
Lan tỏa về hoa lá với ngàn cây
Cho kết nụ, đâm chồi phơi tuế nguyệt

Có đôi lúc thâm trầm mang tha thiết
Cũng khi buồn chẳng biết nói sao hơn
Dòng suối ngọt theo ngõ ngách man mơn
Rồi tụ lại, gom về sông tình mộng!

Từng đêm sương gió trăng say lay động
Rượu chun đầy kết bóng vút tầng mây
Giữa không gian ngây ngất thả hồn bay
Đẩy bóng tối đọa đày rơi khuất nẻo

Nhưng em ơi! Lòng anh như thắt thẻo
Bởi cây trồng, tưới nước để mà xem
Khi phong ba, tơi tả cuốn thân mềm
Chỉ xa xót, không đem vào giữ được

Nhìn sông xanh lững lờ ra phía trước
Chiếc thuyền đời vẫn lặng lẽ mờ khơi
Mà sao như bến dừng nơi diệu vợi
Nhịp cung đàn rười rượi kéo hồn trôi!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


LỜI CỦA HAI CON TIM


Anh ơi! Đêm nay thức dưới trăng trơ
Hồn đôi ta bay dần vào không ảnh
Sưởi gió trời, tắm ánh vàng lóng lánh
Rửa trôi đi canh cánh nỗi ưu phiền!

Để mai nầy sóng dập vỗ thuyền duyên
Rung lắc mạnh, hồn em đây chới với
Nhớ mộng đẹp trên khung trời vòi vọi
Mà phôi phai nhức nhói cảnh sầu cay

Dẫu nghìn trùng vẫn sống được hồn say
Vươn qua đỉnh, vi vu bầu lộng gió
Trên không trung quay vòng về vạn thuở
Nhịp cung tình nối lại khúc đàn xưa

Còn bây giờ! Anh hỡi! Giữa bốn mùa
Em lạnh lắm, trăng lùa qua ngõ cụt
Vẫn ảm đạm bước nẻo đường heo hút
Mảnh hồn vàng đã gửi chốn xa xôi!...

Anh đau lòng nhìn chốn ấy buồn tơi
Em héo úa, cuộc đời trong thắt thẻo
Khúc tiêu sầu từ xa như gọi réo
Nát tim nầy, tơi tả lắm em ơi

Biết làm sao níu được mảnh trăng trôi
Làm sao cạn bao lời thương với nhớ
Trải chăn êm đắp lạnh hồn trăn trở
Nửa độ hoa vò võ dưới mây che…

Tôi thấy như ăn ớt nồng cay xé
Tiếng yêu đương chỉ khẽ với riêng mình
Biển sóng cồn đang dập bóng trăng xinh
Ngóng chờ lặng, hồn tình đan kết lại!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


LỜI NON NỈ CỦA EM


Anh yêu hỡi! Trên khung trời vòi vọi
Ánh trăng tròn đang rọi xuống trần gian
Trải cánh hồn nơi cõi mộng thênh thang
Tắm lóng lánh, bập bềnh trên biển gió!

Phút giây nầy thả bay bao trăn trở
Phủ võ vàng, héo hắt bóng tình yêu
Biến sắc xanh thành nhòa nhạt thu chiều
Màu ảm đạm, đìu hiu tô năm tháng

Trời êm ả, chuỗi vàng phơi lai láng
Đẩy dãy mờ khuất nẻo đá ghềnh sâu
Nâng sông thương, biển ái ngập vùng cao
Cho thuyền mộng đi vào tim thổn thức

Em ngây ngất qua từng giây từng phút
Trong vòng tay ấm áp của tình anh
Thấy trở hồn quay lại thuở ngày xanh
Ngàn cảm xúc, lan nhanh từng thớ thịt!

Mơ màng xa, bóng cây ôm mù mịt
Nghe côn trùng rả rích ở đâu đây
Gom tất cả âm, ảnh lại cho đầy
Gửi gió cuốn bỏ xa về nẻo vắng

Cho ánh trong loang ra thêm ngàn thắm
Để yêu đương say đắm trải mông mênh
Tan loãng dần theo thắt, nỗi buồn tênh
Với tàn tạ linh hồn nơi cõi chết

Anh yêu ơi! Đêm nay ta quên hết
Bao ưu buồn, đau khổ cuộc trầm luân
Vút hồn yêu lên cảnh giới thượng tầng
Một đêm nhé! Vạn lần nhung nhớ mãi!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


TIẾNG LÒNG CỦA ANH


Trời đêm nay, ánh vàng soi vằng vặc
Trong vòng tay, em thật thắm làm sao
Lời yêu đương non nỉ đượm từng câu
Như dòng suối ngọt ngào reo bến mộng!

Nhưng em ơi! Đã quá nửa dòng sông
Vầng ánh tỏ cuốn xa về bóng hạ
Một chuỗi đường thăng trầm trên sỏi đá
Phút giây nầy rệu rã mảnh trăng xưa

Từ bây giờ dõi mắt hứng canh khuya
Ngắm chiều lặn, thả lòng bay diệu vợi
Canh bạc đời nay như đà cạn túi
Chỉ tháng ngày thui thủi đếm thời gian

Thuở xa xưa gió thổi vén màn trăng
Chim vỗ nhịp bay dần lên mây bạc…
Đã qua rồi, thu về ôm khoảnh khắc
Gói hồn tàn kỷ niệm với phai phôi!

Là tất cả những gì anh muốn nói
Ráng chiều tà, bóng tối đến gần ta
Vầng thái dương ngày một khuất dần xa
Bao cánh mỏi lần quay về tổ ẩn

Cây xanh xưa nay phủ dầy bụi phấn
Ngọn thênh thang đã lẩn khuất sau đồi
Thuyền vươn vượt giờ lờ lững xuôi trôi
Đàn êm ả một thời nay héo hắt…

Còn đâu nữa vầng trăng thanh dịu mát
Sáng long lanh tỏ rạng giữa trời đêm
Đâu sáo diều gửi gió tiếng ru êm
Đâu rượu ấm, môi mềm khi nốc cạn
Để tặng em, một tình yêu nồng thắm!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


CÕI MỘNG YÊU THƯƠNG


Đêm trăng sáng tỏ lắm rồi
Nghe lòng vương vấn, bồi hồi nhớ em
Tâm tư dào dạt nỗi niềm
Trôi theo gió lộng, cuốn rèm ánh nay!

Nhớ khi thao thức buồn cay
Ước ao năm tháng chuỗi ngày thảnh thơi
Thả lòng ngân tiếng à ơi
Vui cùng hồn mộng một đời tâm can

Dẫu cho biển sống gian nan
Dòng đời sỏi đá, ngập tràn lo âu
Yêu đương xoa dịu mối sầu
Vơi đi héo hắt, xóa màu lâm ly!

Thời gian thắm đượm tương tri
Cùng chung gối ái, những gì trao thương
Quấn thành hồng sợi tơ vương
Trải bầu óng ánh, lót đường dịu êm

Cho nhau ấm áp môi mềm
Nhẹ đưa quạnh quẽ về miền phôi phai
Hướng về diệu vợi nhớ ai
Ngân nga điệp khúc trang đài óng tơ

Khung trời lẻ bóng chơ vơ
Vọng nơi xa có trăng thơ ngọt ngào
Từng canh gió thổi xôn xao
Thương thương, nhớ nhớ lần vào cõi mê!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


TẤC LÒNG EM


Em đã nghe những lời anh mới nói
Vướng chút buồn rười rượi ở con tim
Nhìn trăng trong dìu dặt toả êm đềm
Thêm chút nữa qua đêm rồi lịm tắt!

Để hồn sương đôi ta mang trầm mặc
Tiếc ánh vàng một thoáng đã tan phai
Ôm nỗi niềm thao thức tới ngày mai
Trải vương vấn, u hoài theo chuỗi nhớ

Nhưng anh ơi! Đèn nào luôn sáng tỏ
Chẳng khi mờ, lụn tắt lúc tàn canh
Cây nào mãi vươn vượt với hàng xanh
Không khô héo, rụng cành về cát bụi!

Nước nào chẳng bốc hơi khi nắng rọi
Và cầu nào chẳng có lúc phải trùng tu…
Bóng thời gian năm tháng có chiều thu
Thì phải có sầu ưu theo tạm giả

Chỉ thoáng qua chớ anh đừng buồn bã
Bởi yêu đương, hồn đá của ngàn năm
Dẫu cuộc đời khuất nửa mảnh trăng thanh
Dãy lóng lánh mãi còn trên biển ái

Tấm thân nầy phù vân trong hiện tại
Còn tấc lòng tha thiết trải mây sương
Vạn thâm tình, nghĩa sống ngộp trời thương
Chiều êm ả trên đường về gối mộng

Trăng héo gầy không còn phơi ánh lộng
Nhưng còn đây gió thổi nhẹ ngân nga
Còn âm vang dĩ vãng cuốn hồn ta
Thì vẫn đẹp anh à! Đừng lo nghĩ!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


THỔN THỨC TRỜI ĐÔNG


Trời loáng thoáng hơi bay nghe trở giá
Một chút gì canh cánh chảy vào tim
Bởi gió đông nên chăn đắp, phủ rềm
Hay trống vắng nên len băng vào cơ thể!

Còn đâu nữa trăng soi trên sóng bể
Rã ảnh hình rồi tụ lúc dòng êm
Đâu thênh thang lồng lộng giữa màn đêm
Quấn thao thức ngồi xem mây lờ lững

Buổi hừng đông đưa bàn tay ra hứng
Giọt sương sầu nhẹ nhỏ xuống hàng rêu
Để lặng nghe hồn lạnh cất lời kêu
Sao đơn độc, đìu hiu trôi lặng lẽ

Những chiều tà ngắm khung trời quạnh quẽ
Nghe nhớ nhung lai láng vọng xa xôi
Rồi nhẹ nhàng cung điệp khúc à ơi
Đưa cảm xúc đầy vơi vào tâm sự…!

Ôm tất cả kết lại thành hồn tứ
Thả không gian, êm ả với mây sương
Dạt dào theo sáo thổi đến ngàn phương
Trên sóng nước, nẻo đường phơi sáng tỏ…

Thế mà giờ thu tàn, lòng vò võ
Chuỗi thẫn thờ, ảm đạm kéo về đây
Để gió ngàn một thuở rực men say
Nay xa xót, u hoài mang nỗi nhớ

Ta cuốn mình, lặng ngắm mảnh trăng trơ
Tìm thanh thản tháng ngày trong giá rét
Hồn quyện mãi vào thơ nguồn mãnh liệt
Há khung buồn, da diết có hề chi!...


Nguyễn Thành Sáng
 
images


THU ĐI ĐỂ MỐI SẦU


Thu thắm giờ đây đã khuất rồi
Cánh hồn lai láng cũng dần trôi
Khu vườn đọng lại bao tơi lá
Lãng đãng gợi buồn những xác rơi!

Một thuở ươm trồng bao nhớ nhung
Để nay lưu luyến, nỗi bâng khuâng
Bao nhiêu xanh sắc phơi màu thắm
Là bấy dòng thương, tích tụ hồn

Hôm nào sóng gợn vẽ lên tranh
Níu gió phương xa đến lại gần
Lẩy nhẹ héo tàn bao cuốn lá
Trầm nhìn lả tả rụng năm canh

Dẫn nhựa vào cây mỗi phút đầy
Chờ cho óng mượt nét trang đài
Chuyển thân thanh thoát hừng theo gió
Trải dáng ngọc ngà rực nét say!

Khép đóa hương xuân tựa ánh màn
Thẹn thùng, e lệ với trăng vàng
Lời yêu tha thiết em mong nói
Ngại cánh mây ngàn phủ bóng thanh

Giờ buồn da diết, nhớ ngày thu
Có trái tim sầu quyện ám u
Muốn gửi hồn nầy về diệu vợi
Nhưng đường thăm thẳm tịch xa mù…

Đông lạnh ngàn phương đã kéo về
Thu tàn nhè nhẹ duỗi chân đi
U hoài chiếc bóng ôm thầm lặng
Vọng mảnh trăng tàn dạ tái tê!...




Nguyễn Thành Sáng
 
images


CƠN BÃO LÒNG


Đã nhiều đêm, hằng giờ ngồi thao thức
Dưới mây mờ, nhung nhớ đến hồn trăng
Thả tâm tư trong uất nghẹn trào dâng
Tiếng hoang dã vạn lần gầm thống hận!

Ta hận ta vì sao luôn lận đận
Tấm thân tàn lại vướng bận sầu ai
Nhìn cuộc đời bằng rực ánh men cay
Để lặng lẽ đoạn đoài thân cánh gãy

Những chiều buồn với nỗi niềm tê tái
Phố thưa người, lặng lẽ cánh hồn sương
Không gian nầy như gom lại sầu tương
Ngàn sỏi đá, gập ghềnh, chân rướm máu

Bao trưa hè sục sôi hờn giông bão
Sao ngươi về chao đảo phủ tai ương
Cho tim ta tan nát, ướp sầu vương
Rồi tơi tả trên đường quăng sọt rác!

Những chiều thu, hồn trôi vào lệ nhạc
Nhịp ngân nga khóc chết những vàng rơi
Nhìn tức tưởi, ngàn thương trôi diệu vợi
Mà thấy sầu rụng rã, phủ rong rêu

Thấy cô độc, trơ trọi dưới ráng chiều
Chân mệt mỏi đi, nhớ từng kỷ niệm
Tất cả hôm nay đã cuốn vào tẩn liệm
Ôm mối hờn đối mặt với cuồng phong

Tấm chăn thương giờ đành thả trôi dòng
Bao lưu luyến từ đây đành gói lại
Mảnh hồn tàn lao vào cơn mệt mỏi
Chút ánh đời lấp loé tận xa xôi!


Nguyễn Thành Sáng
 
images


Tím Cả Lòng Tôi!

Tiếng của em buồn…
Qua điện thoại…
Như cái gì nhức nhói quả tim tôi!
Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói
Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi!

Trăng không nhạt!
Tình không vắng!
Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi!

Em ơi! Một chuyến xe đời!
Em đỗ bến!
Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn
Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ
Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong

Khiến em vội lấy chồng…
Mà tình yêu đâu thắm thiết
Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai
Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may
Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám…

Cuộc đời của em…
Là cả ngàn mây phủ ám
Chưa một lần lai láng trải niềm thương
Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường
Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ….

Chiều hôm qua
Tôi! người lữ thứ
Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai
Một quả tim
Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài
Máu trong đó còn tràn loang đang chảy

Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà
Đong ánh lệ
Xót xa bài não nuột…
Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước
Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn?!

Cớ mà sao lại phải vấn vương!
Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn!
Đang tẻ lạnh!
Đang từng cơn gào trước gió!...

22/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
 
images




Tình Ơi Hỡi!

Em gian nan!
Em khấp khểnh!
Trên một chuyến xe đời!
Còn ở tôi!
Cũng một thời đau, khổ, hận…
Cũng năm dài quại quằn trong lận đận
Ngóng mây chiều, hụt hẫng cánh trùng khơi!

Em ơi!
Tôi cũng buồn, cũng da diết sầu tơi
Sương cũng trắng một đời trong nỗi nhớ!
Cũng trăn trở
Cũng từng đêm hướng ngõ
Cũng vườn tàn vàng võ phủ rong rêu…

Nào ai hiểu!
Tiếng kêu từ sâu thẳm!
Ai chạnh lòng sẻ ấm với chia êm
Tôi phải nén lòng, trầm lắng, lặng im
Hồn lãng đãng, bay tìm nơi ảo ảnh…

Em đã lạnh…
Và tôi đây cũng lạnh…
Hai nỗi niềm hiu quạnh giữa trần gian
Một trăng tan, một lỡ làng
Niềm tan tác ngập tràn muôn khắc khoải!

Ta gặp nhau!
Lúc thả hồn mơ về biển ái
Khúc tình đàn khơi sống lại cái xác lờ trôi
Và em cũng như tôi
Trả lại một thời
Bao kỷ niệm ngậm ngùi, bao héo úa…

Khung trời mơ của ta có hoa vàng trước ngõ
Đường ta đi có gió thổi du dương
Có pha sương
Có sáng tỏ loang đường
Có ngây ngất hoà chút buồn treo hướng vọng

Duyên ta thắm trải khung trời lồng lộng
Nhưng lại là cái bóng của mơ duyên
Cho dẫu nay!
Có phải triền miên!
Có diệu vợi cái bến để neo thuyền
Tình ơi hỡi!
Đôi miền…đâu nhạt ánh!

23/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
 
images



"Một Câu Chuyện"

Con Thuyền

Cuộc đời lắm cảnh phải man miên
Thoáng chốc qua đi để lại phiền
Tâm sự vấn vương bao vọng viễn
Nỗi niềm lưu luyến chuyện mơ duyên
Hoàng hôn lờ lững vầng mây chuyển
Đêm lạnh chơ vơ ánh nguyệt xuyên
Thắm thoát thời gian bao cảm luyến
Bâng khuâng, khắc khoải chuyện con thuyền!

Nguyễn Thành Sáng

Kính chào đại thi sĩ NTS,
TiCa ghé thăm và lưu lại bài họa.


Tạp Chủng

Mã bảo tầm Ngưu mộng bến_thuyền
Che mồm cả vú dễ quàng xuyên
Chơi trò đảo ngữ mà thâm diện
Dụng phép xàm ngôn cãi hổn duyên
Ngọng đớt sờ voi còn thể nhuyễn
Mù câm hợp xướng sẽ không phiền
Vàng_thau tả pí lù ai kiện
Tạp chủng mông Lèo ngỡ đít Miên!

Tica NXH
Mar 25, 2017


Cám ơn anh ghé thăm!
TS chỉ là hậu sinh, mang tinh thần cố trau giồi
Thi ca nhằm mong có phần nào đóng góp tinh hoa vào lòng Dân
Tộc và Nhân Loại mà thôi!
Vì vậy ba tiếng "Đại Thi Sĩ" TS không dám nhận đâu nhé!
Còn nội dung bài thơ hoạ của anh "LẠC ĐỀ XA VỚI BÀI THƠ CỦA TS"
thiết nghĩ "ĐÂY CÓ THẬT LÀ BÀI THƠ HỌA KHÔNG? HAY HÀM CHỨA MỘT CÁI Ý GÌ ĐÓ ?!"
Thật tình mà nói TS KHÔNG THÍCH BÀI HỌA NẦY CỦA ANH bởi đọc cảm thấy thiếu thanh lịch, hơi tục và như hàm ý móc nghéo xa gần!
Từ ngày tình cờ gặp, quen anh trên Diễn Đàn thơ HN đến nay, bận rộn nhiều, ít có dịp gặp lại anh, nhưng trong tâm của TS vẫn xem anh là một người bạn thơ tốt mà thôi, ngoài ra không hề nghĩ gì khác cả! Ghi nhận điều nầy anh TiCa nhé!
Đôi lời chia sẻ cùng anh! Chúc anh luôn vui khoẻ!

Qua bài thơ của anh, TS hiểu ý!

Nhưng cũng mong anh hiểu thêm điều nầy!
Tiếng Việt của ta rất phong phú! Mà do đâu được phong phú như vậy?
đó là nhờ Tiền Nhân "Luôn biết giồi mài, trau chuốt, hoà diệu, linh động chế biến..."
riết rồi trở thành một từ ngữ, một ý ngữ...quen thuộc cho mọi người đọc, nói và dùng.
Không cứng nhắc, bảo thủ, đóng khung....mà PHẢI BIẾT LINH HOẠT CHUYỂN ĐỔI CHO
HỢP VỚI VẦN ĐIỆU CỦA CÂU THƠ, BÀI VĂN....miễn sao người đọc cảm nhận được phần
nghĩa của từ, cặp từ ấy!
Điều nầy qua thăng trầm của lịch sử, hoàn cảnh, thời gian....các bậc Tiền Bối đã làm,
ví dụ:
mỏi mòn - mòn mỏi
bồng bềnh - bềnh bồng
mộng mơ - mơ mộng
mịt mờ - mờ mịt
thiết tha - tha thiết
hiu hắt - hắt hiu
mệt mỏi - mỏi mệt
vơ vẩn - vẩn vơ....................
Còn rất nhiều cặp từ linh hoạt mà đảo ngử cho hợp vần điệu!
Thế hệ Tiền Nhân đã đóng góp nhiều tinh hoa cho Dân Tộc nhiều mặt, cải cách, đặt để, vun vén, chế biến....đó là một trong những việc làm đáng trân trọng, đáng quý của Tiền Nhân.
Và hôm nay đến thế hệ của chúng ta, ngoài việc học hỏi, trau giồi CÒN BIẾT "HỌC THEO CÁCH LINH HOẠT CHẾ BIẾN CỦA TIỀN NHÂN" thiết nghĩ là một việc làm đáng được trân trọng, hưởng ứng, hoan nghênh....hơn là bị phê phán, chỉ trích, dèm pha....mà những kẻ
"PHIẾN DIỆN" đó trước nhất có đủ tự tin, có được sự thông thái, trình độ để xét nét người chưa? Hay do lòng sân si, đố kỵ, nhỏ nhen, gàn dở, thích chơi trội....mà đường đột thiếu
chính chắn trong hành xử của mình!
"Nhân bất thập toàn", không phải ai lúc nào cũng đúng và lúc nào cũng sai!
Nhưng trên diễn đàn thơ văn là nơi của văn hóa và tri thức, vì vậy người có tri thức cần
phải hiểu rằng: Trước khi có ý kiến cần phải cân nhắc kỷ là có nên nói hay không nên nói,
và nói như thế nào để người nghe được cảm ngộ, quý mến mình hơn là sau đó họ cảm thấy bị xúc phạm, bươi móc, nhạo báng....và thế nào mới thật là CÁI ĐỨC CỦA KẺ SĨ!
TS đã tham gia vào nhiều Diễn Đàn văn thơ mấy năm qua, chỉ biết riêng mình lặng lẽ cố trau giồi và đóng góp mà thôi, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy những kẻ phiến diện lên diễn đàn trau giồi, đóng góp thì ít mà thường hay đây đó xét nét, phê phán, chỉ trích người...
Thật tâm hạng người nầy TS xem rất nhẹ, nhưng chỉ cảm nhận trong lòng rồi bỏ qua.
Nay không chỉ vì bài thơ của anh mà sẳn dịp đây TS nói rộng ra ý nghĩ về vấn để nầy, không phải để nói riêng với anh mà đây như là một ý
kiến nhỏ lên Diễn Đàn trên tinh thần "MONG KÉO ĐƯỢC NHỮNG CHIẾC XE ĐANG TUỘT DẦN XUỐNG HỐ" chỉ vậy thôi!
Đừng nghĩ ngợi nhiều nếu như anh có đọc những dòng nầy anh TiCa nhé!

Chào anh NTS,

Rất cảm kích trước thiện chí qua lời bộc bạch của anh trong tản văn xuôi trên.

Dân số Việt Nam tuy ngoài 80 triệu, thế nhưng anh là người duy nhất - theo thiển kiến của TiCa, có cái ý tưởng đi tiên phuông như vậy. HCM là nhân vật sáng tác "ái ưu" = "ưu ái" và được Hàn Lâm Viện ghi vào "sử sách" cái định nghĩa đó. Tiếc rằng chỉ có Tố Hữu và Xuân Diệu và bộ Tham Mưu Trung Đảng dùng. Trong nhóm đó, em ruột Me tôi, cố GS Tiến Sĩ Lê Thược, dạy ở ĐHKT Hà Nội ngoài 40 năm, vẫn không hề đụng đến "ái ưu" lần nào. Văn hóa là như vậy đó, không thể áp đặt.

Mai này nếu NTS có xuất bản có xuất bản bộ tự điển riêng "DỊCH TỪ TIẾNG VIỆT SANG TIẾNG VIỆT" TiCa mong sẽ có được một bản sao. TC sẽ không màng viết một loạt bài sử dụng ngôn từ đó để "làm giàu" cho tiếng mẹ đẻ. TiCa còn có bút hiệu diễu cợt khác NTT Nhị Trùng. Bởi đã viết một số bài với toàn là "TỪ NGỮ ĐỘC QUYỀN" của NTT. Tiếc rằng, ông cụ bị vợ cấm không cho vào diễn đàn, bởi khối tình thơ xướng họa vun vít (không hợp tuổi) của mình. Một thời, cả thế giới ai mà không biết topic "TINH THƠ NTT". TiCa chỉ là biết dựa hơi người mà thôi.

"Bụt nhà thường là bụt không linh", người đời vẫn quen nói như vậy. TC không hẳn đồng ý. Nơi này, Ntd là người truyền thụ cho TC các chiêu thức về thơ ĐL. Ngồi bên núi thái sơn mà anh NTS không thấy thì thật là đáng tiếc đó.

Chúc anh thành công trên con đường khai phá độc nhất vô nhị đấy.

TiCa NXH
Cali Mar 26, 2017
ĐT: (562) 253-0152

Nghĩ tình quen biết cũ TS mới nói thêm với anh đôi lời, chớ thật lòng
trên Diễn Đàn Văn Hóa và tinh thần kẻ Sĩ TS không muốn hơn thua,
cao thấp với anh làm gì.
Đáng lẽ TS cứ thản nhiên trước những ý kiến hồi đáp thiếu tính thuyết phục cùng ẩn tàng lý lẽ áp đặt, móc nghoéo của anh qua bài viết trên.
Vì vậy TS nói thêm với anh câu nầy :
"CÁI ĐỨC CỦA KẺ SĨ LÀ PHẢI BIẾT IM LẶNG VÀ XÉT MÌNH!"
sau những dòng hồi đáp nầy TS mong không còn phải bận tâm về chuyện nầy nữa anh Tica nhé!

NHỮNG GÌ CẦN NÓI, ĐÃ NÓI

TiCa
 
images


Băng Giá Mà
Chẳng Thấy Mùa Đông

Anh và em hai trái tim côi
Đang cứ mãi từng hồi ôm thổn thức
Nhớ!
Thương!
Chờ đợi ngóng trông!
Với cõi lòng ngập tràn tha thiết….

Vậy mà em ơi! phương trời xa xôi cách biệt
Đã khiến lòng da diết một niềm đau
Ai chân bước qua cầu, dẫu cho cầu tre lắc lẽo
Còn đây thì! Như khắp nẻo chẳng thấy có cầu qua!

Tình của đôi ta!
Một mảnh tình xa
Hương thoang thoảng là đà gieo nỗi nhớ
Đời của ta!
Vầng sáng sớm loé vụt qua
Rồi u ám phủ nhoà lên khung ảnh

Trăng của ai sáng!
Còn trăng ta! Một bầu trăng chạnh
Khuất lu mờ đỉnh núi nẻo xa xăm
Đêm của âm thầm
Đêm của tối tăm
Gió loáng thoáng bao lần trong khoảnh khắc

Mỏi mê nhiều với vạn lần trầm mặc
Hằng muôn thu tan nát bởi chìm sâu
Trăm ngàn lần tự hỏi vì sao?
Sương đã trắng mái đầu mà đêm dài còn đó!...

Rồi hôm nay!
Thêm lần yêu… vọng ngõ!
Khao khát nhiều, có đó tợ bằng không
Tiếng vợ vợ, chồng chồng còn tình treo lơ lững
Dãy chập chờn lởn vởn ánh ven sông

Một tấc lòng!
Một Sợi tơ hồng!
Một chén rượu nồng!...
Hồn tận hưởng mà xác thì lại cứ mãi bềnh bồng!
Ở tận cõi mênh mông!
Trời phủ giá, mắt chẳng thấy mùa đông!...

24/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
 
Top Bottom